Phố biển dịu dàng ( LẠI ĐỨC TRUNG )

Phố biển dịu dàng.




Từ nơi xa, tôi đến nơi đây, đứng trên bờ biển Quy Nhơn ngập tràn nắng vàng, nhìn những con sóng nhẹ nhàng xô bờ mà thấy tâm hồn phơi phới. Sóng ở đây không cuồn cuộn, nước ở đây không đục ngầu như biển ở quê tôi, mà dịu dàng, trong xanh đến lạ. Bờ cát trắng phẳng lặng thoai thoải nhưng hàng dương xanh làm tôi nhớ đến những con đường diệu kỳ trong chuyện cổ tích của bà...

Bao mong ngóng, chờ đợi, tưởng tượng, giờ tôi đã đến nơi này. Đứng ngây ngô, lặng thầm như những hòn đá tròn xinh ngập mình trong sóng, nắng và gió ầm ào... Bãi tắm Hoàng Hậu như một vạt nước trong xanh đọng lại giữa đất trời miên viễn. Trên cao những cánh chim trời bay lượn, chao nghiêng trên không trung hát ca về một vùng trời nước mênh mông...

Tôi một mình lang thang trên bãi biển, bóng nắng đổ dài, nghiêng nghiêng, dập dờn theo từng con sóng vỗ. Trời sắp hoàng hôn, nền trời trong xanh thoáng gợn lên từng làn mây trắng. Vô số thuyền bè lướt sóng ra khơi hứa hẹn những chuyến trở về bội thu. Đâu đó, có tiếng gọi nhau, tiếng trêu đùa của những người đi tắm biển. Những chàng trai, cô gái thanh xuân đầy sức sống chạy nhảy, chơi đùa trên bãi. Họ đánh bóng chuyền, chơi bóng đá và bơi lặn tung tăng... Cả một khung cảnh nhộn nhịp, vui tươi trong sóng nước mây trời...

Trời đã dần về đêm, tôi thả bước trên con đường Xuân Diệu lộng gió. Phố biển đã lên đèn. Gió mang vào bờ hương vị nồng nồng của biển khơi. Trên con đường có rất nhiều cụ già đi bộ tập thể dục dưỡng sinh. Một khung cảnh thanh bình đâu phải thành phố nào cũng có. Tôi đứng lặng thật lâu nhìn lên Tượng đài Chiến thắng. Những hình khối hiên ngang tạc vào nền trời đầy ấn tượng. Tôi dừng chân tại một quán cà phê ven biển, nhấm nháp từng ngụm cà phê đăng đắng, thưởng thức một bản tình ca Trịnh Công Sơn, để thấy thật nhẹ lòng...

Rời quán cà phê ven biển, tôi qua cầu Thi Nại. Màn đêm đã phủ một chiếc áo sẫm màu lên cảnh vật... Xa xa, trăng đã thắp đèn. Từ xa nhìn lại, cây cầu như một con rồng uốn khúc rực rỡ lung linh. Thả bộ trên những nhịp cầu lộng gió trải dài tưởng như bất tận trong một đêm trăng rằm, tôi chợt nhận ra bao điều thú vị. Ở đây có sự tương giao của ánh trăng, đèn đương, bầu trời và mặt nước. Chúng hòa điệu vào nhau làm nên một khung cảnh diễm tình...

Tôi chợt nhớ đến một câu nói của một người bạn khi anh nói về quê anh trong niềm tự hào:"Quy Nhơn phố nhỏ, những con đường nho nhỏ, "đi dăm phút lại về chốn cũ", vậy mà để thương, để nhớ bao người".

L.Đ.T