Uống coffe: đôi dòng ngẫm nghĩ

UỐNG CÀ PHÊ: ĐÔI DÒNG NGẪM NGHĨ


Nhu cầu giải trí ngày càng gia tăng và khi đời sống nhân dân càng được cải thiện. Những năm trước đây, cà phê giải khát còn chưa phổ biến, nó được xếp vào thứ hàng sa xỉ, quyền phái. Nhiều người quan niệm đó là thứ nước uống dành cho lớp người giàu, tri thức. Từ năm 2000 trở lại đây, cà phê đi vào phong trào quốc hóa, khắp các tỉnh thành, góc phố, nẻo đường đâu đâu cũng mọc lên những quán cà phê. Người uống tới quán để thưởng thức, tâm tình, thảo luận, bàn bạc công việc…góp nhặt mọi lứa tuổi, mọi thành phần trong xã hội. Kể từ đấy, cà phê trở thành “Người bạn” của tất cả chúng ta.

Thói quen đã ăn sâu vào nếp nghĩ, thành ngữ lóng thời hiện đã hình thành “cà phê đã, công việc sau”, “không cà phê việc chẳng ổn”… Tình yêu cũng mang đậm hương cà Buôn Mê; giới trẻ quan niệm “việc gặp gỡ, hẹn hò nhau phải diễn ra ở những quán lớn mới tỏ ra lãng mạn, sành điệu”. Sáng sáng, chiều chiều, tối tối là những thời điểm ngưới uống cà thường tập trung đông. Thời lượng uống cà của mỗi lượt khách thường kéo dài trên dưới 20 phút. Thời lượng ấy nhân lên với số lượng hàng ngàn người trên toàn quốc, trong một ngày quả là lãng phí. Bởi số lượng người tới quán thực sự vì công việc và thư giãn là rất ít, chiếm đại đa số theo nhu cầu thói quen, chạy theo “mốt” thư giãn bề nổi. Điều đáng buồn, “cà phê đi liền điếu thuốc”, rất hiếm người gọi cà phê mà không kêu thuốc; sinh viên, học sinh tập tành hút thuốc cũng gia tăng. Tình trạng ở các công sở, nhân viên vắng mặt đầu buổi sáng là chuyện thường. Những toán đông người tụ tập ở quán để bài bạc, cá độ là không thiếu. Trong khi ở phương Tây, cà phê là phương tiện để tăng hiệu quả làm việc và giải tỏa những căng thẳng trong giờ làm; sự kết hợp giữa cà phê với công việc trở thành thói quen tốt của họ.

Đã đến lúc nhìn lại cách uống cà của chúng ta. Đừng vì cà phê bỏ bê công việc, đánh mất những khoảng thời gian dư thừa, lãng phí. Dẫu biết rằng mọi thứ tồn tại đều có lí do của chúng nhưng đôi lúc cũng cần phải xét lại: Sự tồn tại đó đã hợp lí hay chưa? Thời gian thực sư là vàng.

(ĐỖ VĂN DUYÊN)